Có những chuyến đi không cần lên kế hoạch quá lâu, không cần vali đầy ắp hành lý hay một lịch trình kín mít. Chỉ là một buổi sáng tỉnh dậy, thấy lòng mình cần được chậm lại một chút, cần được buông bớt những nghĩ suy chằng chịt… thế là đi.
Ngày 12/4/2025 – tức rằm tháng Ba âm lịch năm Ất Tỵ, tôi có dịp về Châu Đốc, An Giang để lễ chùa Bà. Không ồn ào, không náo nhiệt như những mùa vía chính, nơi đây dịp rằm lại mang một cảm giác rất khác: tĩnh lặng, gần gũi và an yên đến lạ.
Hành trình không quá xa, nhưng đủ để tách mình khỏi guồng quay thường ngày
Từ TP.HCM đi Châu Đốc khoảng hơn 5 tiếng xe khách, tôi chọn khởi hành từ tối hôm trước để sáng sớm có thể lễ sớm và tận hưởng buổi sáng trong lành ở vùng đất này. Chuyến đi này tôi không đi cùng ai – không phải vì cô đơn, mà vì tôi muốn một hành trình dành riêng cho bản thân.
Chùa Bà như bao lần tôi từng đến, vẫn nằm hiền hòa giữa lòng thành phố, giữa những hàng cây, quán xá, và dòng người nhẹ nhàng ghé lại. Nhưng không khí lần này khác hẳn – một kiểu linh thiêng dịu dàng, không xô bồ. Người ta đi lễ với tâm thế thảnh thơi hơn, ai cũng có vẻ đang buông được điều gì đó trong lòng.

Lễ không phải chỉ để xin, mà còn để… cảm ơn
Tôi đứng trong sân chùa, hít sâu mùi khói nhang, mùi gió miền Tây, nghe tiếng chuông vang khẽ. Tôi không cầu gì nhiều, chỉ thầm nói cảm ơn – vì một năm mình vẫn còn có thể đi, vẫn còn đủ bình an để đứng đây, giữa đất trời yên ổn, thảnh thơi mà thở một hơi đầy.
Thật ra, ai rồi cũng có những ngày cần một khoảng lặng. Không phải vì mỏi mệt, mà là để thấy mình vẫn đang sống, không trôi đi quá nhanh. Và chùa Bà hôm nay cho tôi được cảm giác đó.
Buổi trưa lang thang chợ Châu Đốc – ký ức cũ hiện về
Sau khi lễ, tôi rẽ qua chợ Châu Đốc ăn nhẹ. Một tô bún cá, một ly nước thốt nốt mát lạnh và vài câu chuyện ngắn ngủi cùng cô bán hàng cũng đủ làm lòng tôi dịu lại. Mọi thứ ở đây vẫn vậy – chân phương, hiền hậu.
Tôi chợt nhớ lần đầu đến đây là cùng mẹ, khi tôi còn nhỏ xíu. Ngày đó, tôi chẳng hiểu gì nhiều, chỉ thấy đông, thấy lạ. Còn giờ, tôi đi với một tâm thế khác. Người lớn hơn một chút, trầm hơn một chút, và biết quý những khoảnh khắc tĩnh tại như thế này hơn rất nhiều.
Một chuyến đi không check-in, không cần ảnh đẹp, nhưng lại thật đầy
Chuyến đi này, tôi không chụp quá nhiều ảnh, cũng không quay vlog như thói quen cũ. Tôi muốn mình thật sự “ở đó”, cảm nhận từng khoảnh khắc một cách trọn vẹn. Để khi trở về, tôi không chỉ mang theo nhang thơm vương áo, mà còn mang theo một phần lòng mình được đặt lại nơi chùa Bà, nhẹ hơn, yên hơn.

Kết lại…
Nếu bạn cũng đang có một ngày thấy mình đầy những bộn bề, hãy thử cho phép bản thân một chuyến đi như thế. Không cần xa xôi, không cần cầu kỳ. Chỉ là một hành trình buông lỏng – để trở về bên trong mình. Châu Đốc, vào một ngày rằm yên tĩnh, có thể là một nơi lý tưởng cho bạn bắt đầu điều đó.