Có những chuyến đi không ồn ào. Không cần lên kế hoạch quá kỹ càng. Chỉ là một ngày trong tháng tư nắng trải đều khắp mặt đất, tôi chọn đi về phía Nhựt Tân – Tân Trụ – Long An. Nơi có Đền thờ Nguyễn Trung Trực – người anh hùng dân tộc đã để lại dấu ấn sâu đậm với chiến thắng Nhựt Tảo.
Và đó là cách tôi bắt đầu ngày mới. Không deadline, không tiếng điện thoại, không họp hành. Chỉ có mình – và một chút mong muốn được lặng yên.

Không phải là điểm du lịch, đây là nơi để mình sống chậm lại
Tôi đến Đền thờ vào một buổi sáng trong tuần. Không quá đông người. Cổng tam quan cổ kính hiện ra trong một khoảng không gian đầy cây xanh, bình dị như một làng quê thuở nào. Cảm giác đầu tiên là sự nhẹ nhõm – như thể mình đang đứng trước một nơi không thuộc về sự ồn ào của thời đại.
Người dân nơi đây gọi ông là Nguyễn Trung Trực – người giữ đất giữ dân, không chỉ bởi chiến công hiển hách trong trận đánh chìm tàu L’Espérance năm xưa, mà còn bởi cái khí phách dám sống, dám làm và dám đứng lên vì nghĩa lớn.






Tôi chắp tay, khấn một lời rất nhỏ – không cầu xin điều gì quá lớn lao, chỉ mong lòng mình dịu lại sau những ngày vật lộn với guồng quay công việc.
Câu chuyện của lòng quả cảm – và điều gì đó trong tôi được đánh thức
Tôi đi quanh khu đền, dừng lại thật lâu ở bức tượng Nguyễn Trung Trực hiên ngang giữa trời. Mắt ông nhìn thẳng – không sợ hãi, không chùn bước. Có lẽ cái cách mà một người bước qua sự sợ hãi của cái chết để giữ trọn lời thề với nhân dân, với Tổ quốc… chính là điều khiến tôi cảm thấy xúc động nhất.

Giữa cuộc sống hiện đại mà ai cũng muốn nhanh hơn, mạnh hơn, thành công hơn… tôi tự hỏi: mình có còn giữ được điều gì đó thật sự nghĩa khí và bền vững như thế không?
Chuyến đi này, dù chỉ ngắn ngủi vài giờ, lại khiến tôi thấy mình cần nhìn lại. Không phải để hối tiếc, mà để biết ơn – với lịch sử, với những người đi trước, và với chính mình trong hiện tại.
Rời đi, nhưng mang theo một sự tĩnh lặng mới
Tôi rời Đền thờ vào giữa trưa. Nắng đã lên cao, trời trong veo. Dọc đường về, tôi không nghe nhạc, không mở podcast, không nhìn điện thoại. Chỉ muốn giữ cho mình chút gì đó yên tĩnh – như món quà nhỏ của sáng hôm nay.
Có thể ai đó sẽ hỏi: “Chuyến đi này có gì vui?“
Tôi sẽ cười. Không vui – nhưng rất thật. Như một lần chạm vào lịch sử, như một cái nắm tay từ quá khứ kéo mình ra khỏi bộn bề thường ngày, để sống chậm lại và sống tĩnh hơn.
